Home

Trang Chính

Bản Tin

Sinh Hoạt

Tham Luận

Hoài Băo Quê Hương

Văn Học Nghệ Thuật

Thư Tín

                                                                  

 

TƯỞNG NHỚ BẠN TÔI

Để tưởng nhớ bạn tôi Lê Hiếu Liêm

Bạn tôi, sáng nhịn ăn lên giảng đường
Bạn tôi, sáng đạp xe hai mươi cây số…
… Miền Tây nước lớn
Đứng ngồi không yên
Miền Trung lũ lụt
Suốt đêm không ngủ
Dáng mẹ gầy hơn trước…

        Tiếng hát trầm ấm, ngọt ngào của nam ca sĩ Thế Sơn đang tŕnh bày một bài hát của nhac sĩ trẻ Vơ Thiện Thanh nói về cuộc sống của người sinh viên xa nhà đang trọ học ở Sài G̣n. Một cuộc sống vất vả nhưng đầy t́nh gắn bó… Tôi đang xem một video ca nhạc và tôi thấy dường như vài giọt nước mắt đang lăn xuống trên khuôn mặt của người ca sĩ trẻ này. Một sự xúc động rất thực và tôi không nghĩ Thế Sơn đang “acting” mà đang nhập hồn ḿnh vào trong bài hát cùng với hoài niệm những tháng năm c̣n cắp sách đi học ở quê nhà.

        Nghe xong bài hát, tôi cảm thấy khan khác. Những kỷ niệm cũ lại trở về, những năm học ở Sài G̣n. Thời gian cứ lạnh lùng trôi, giờ nh́n lại đă 30 năm rồi. Nay tuổi đời đă trên 5 bó (nói theo công tử Hà Đông Hoàng Hải Thủy), đang lưu lạc xứ người nên chỉ cần một lời ca, một h́nh ảnh nào đó cũng đủ dấy lên trong ḷng tôi nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương đất nước, nhớ trường cũ, bạn xưa…

        Cộng với nỗi nhớ nhà là một nỗi nhớ khác. Nhớ ngày hôm qua anh Nguyễn Tấn Phát, người chủ biên đặc san Xuân QGHC hối thúc viết bài cho kịp gởi nhà in. Tôi phải gồng ḿnh “ghê lắm”, ngồi lại bàn, cầm cây bút lên và viết trang bút kư này. Đă hơn một thập niên, kể từ lúc tờ báo Phổ Thông của một số anh em chúng tôi làm, chẳng may mệnh yểu, tôi rất lười viết. Đôi khi muốn viết cái ǵ gởi tờ báo Hoài Bảo Quê Hương của Tổng Hội QGHC đăng cho vui nhưng “dự tính” vẫn là “tính dự”.

        Tôi đă quăng đi cây bút từ ngày vào trại cải tạo để vác cây cuốc, cầm cái dao, cái rựa hơn 5 năm trời, đôi bàn tay chai cứng. Chạy qua xứ người tôi lại cầm tiếp cái búa, cái kềm, cái mỏ lết nên chuyện ngồi lại bàn, làm bài thơ, viết cái truyện ngắn thật sự là một cố gắng. Thôi th́ “xuân này con không về” tôi ráng viết bài này riêng tặng các bạn đồng khóa Đốc sự 19 cùng các bạn cựu học sinh Phan Châu Trinh… đang lưu lạc khắp nơi hay lận đận bên nhà.

        Bạn tôi, người Huế tên Lê Hiếu Liêm. Vóc người tầm thước, khuôn mặt có những đặc điểm như miệng hơi rộng, môi hơi dày tiêu biểu cho những người nhiều tham vọng, mắt hơi lồi và lúc nào cũng dính chặt với cái kiếng cận thị dày cộm. “Đàn ông  miệng rộng th́ sang”, có lẽ cuộc đời bạn tôi có khá lên cũng nhờ vào đặc điểm này.

        Học cùng khóa, cùng quê hương “miền Trung lũ lụt”, tôi quê Quảng Nam, Lê Hiếu Liêm quê ở Thừa Thiên, ngăn cách nhau bởi đèo Hải Vân thơ mộng. Bọn tôi lại ở chung tầng 3 kư túc xá Học viện, hai pḥng chung lưng nhau, nên tôi và Liêm sớm thân nhau, mặc dù trước khi vào Học viện chẳng hề biết mặt.

        Cũng giống như hầu hết các chàng trai xứ Huế. Lê Hiếu Liêm học rất giỏi, thích văn nghệ và dĩ nhiên rất lăng mạng. Lăng mạng ở đây phải hiểu theo nghĩa bao quát của nó. Lăng mạng trong t́nh yêu và lăng mạng trong cuộc đời. Lăng mạng là đặc tính của một tâm hồn nhạy cảm và để mặc cho những cảm xúc rung động, ước mơ, dự tính dẫn dắt ḿnh đi đến những bến bờ vô tận.

        Một buổi trưa, tôi bước vào pḥng Lê Hiếu Liêm và rất ngạc nhiên sửng sốt khi trước mặt ḿnh, ngay trên tường cao là một tấm giấy đứng to tướng, trang hoàng tỷ mỷ đủ màu sắc với tiêu đề khá lớn và đậm nét: “Lịch tŕnh thăng tiến sự nghiệp Lê Hiếu Liêm”. Ông bạn tôi đă vạch ra các mốc thời gian đánh dấu cho cuộc đời ḿnh như sau:

  - 1974: Tốt nghiệp Đốc sự Hành Chánh, Cử nhân Công pháp, Đại Học Luật khoa Sài G̣n.

  - 1976: Phó tỉnh trưởng Thừa Thiên.

  - 1978: Tiến sĩ Luật khoa, ngành Công pháp.

  - 1981: Thượng Nghị sĩ, chủ tịch Ủy ban Ngoại giao Thượng viện. Giáo sư Luật khoa Viện Đại học Saigon. Giáo sư Học viện QGHC. Giáo sư Đại học Vạn Hạnh.

  - 1985: Bộ trưởng Bộ Ngoại giao VNCH.

  - 1991: Tổng thống VNCH.

        Tính ra như vậy, chỉ 17 năm sau khi rời trường Hành Chánh, Lê Hiếu Liêm trở thành Tông Tông với tuổi đời bốn bó, có lẽ là vị Tổng Thống trẻ nhất toàn cầu. Đúng là lăng mạng có thừa!  Ai cũng có quyền mơ ước về tương lai cuộc đời ḿnh. Thế nhưng bày tỏ cái hoài băo ấy một cách lộ liễu, nặng phần tŕnh diễn như vậy liệu có b́nh thường không hay là bị hơi “mát dây”? Ta thường nghe nói “có tật th́ có tài”, đa số các thiên tài trên thế giới có một khuyết tật nho nhỏ nào đó, nhất là về ‘thần kinh” thương nhớ. Tôi hoàn toàn thông cảm với “cái tiến tŕnh” của ông bạn Lê Hiếu Liêm và cười sặc sụa khi đọc xong cái chương tŕnh sự nghiệp đồ sộ của bạn. Tôi nói đùa với Lê Hiếu Liêm:

        - Tôi thấy tất cả chức vụ và học vị bạn đề ra đều ở phạm vi quốc nội. Tôi muốn bạn phải có cái ǵ đó có tầm vóc quốc tế mới bảnh hơn, bạn nghĩ sao?

        Lê Hiếu Liêm gật gù tán đồng ngay và với vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, bạn tôi nói:

        - Tôi phải ghi thêm vào học vị Thạc sĩ Công pháp Đại học Sorbonne Paris và chức vụ Tổng thơ kư Liên Hiệp Quốc.

        Tôi tính đùa dai mà ông bạn tôi cứ “take it seriously” nên tôi cảm thấy hơi nhức đầu, đành phóng xuống câu lạc bộ kiếm ly nước đá chanh đường uống cho hạ hỏa.

                                                                             ***

        Vào những năm 1970, 1971, trường Đại học Luật khoa Saigon đă mượn đại giảng đường Học viện QGHC (sau này có tên đại giảng đường Nguyễn Văn Bông sau khi Giáo sư Bông bị ám sát) làm nơi giảng dạy sinh viên năm thứ nhất. Một trong những bông hoa của Luật khoa đă lọt vào đôi mắt lồi cận thị của Lê Hiếu Liêm. Cô sinh viên luật có tên Trịệu Thị Kim Dung (con gái của luật sư Triệu Bá Thiệp), bạn tù cải tạo của nhà văn Nguyễn Thuỵ Long và thường hay được nhà văn nhắc tới trong “Hồi kư viết trên gác bút” vừa xuất bản.

        Một buổi chiều tôi cùng ngồi với Lê Hiếu Liêm ở thư viện QGHC, tôi thấy ông bạn cứ nh́n sang bàn bên kia với dăm ba cô sinh viên năm thứ nhất trường Luật. Lê Hiếu Liêm lại lôi giấy bút ra viết rồi xóa, xóa rồi viết lia chia hăng say, miệt mài như đi thi gặp phải đề “trúng tủ”. Hồi sau Lê Hiếu Liêm đẩy qua cho tôi một bài thơ, bảo tôi coi thử trước khi được trang trọng gởi đi. Lâu quá rồi, tôi c̣n nhớ bài thơ mang máng đại khái như sau:

     Em luật khoa Bắc Kỳ nho nhỏ
     Tóc không dài, chẳng ngắn kiểu đờ mi
     Dáng thon thon, sang cả kiêu kỳ
     Làm chấn động con tim chàng núi Ngự
     Ta ngồi đây với đất trời viễn xứ
     Nhớ sông Hương êm ả một ḍng trôi
     Chiều Thiên An nắng nhảy múa trên đồi
     Ta mơ ước được cùng em rảo bước
     Tưởng gặp em từ muôn kiếp trước
     Nhớ thương em đến vạn kiếp về sau
     Răng có long và tóc có đổi màu
     T́nh ta vẫn ở bên hông trường Luật…

        Tôi đề nghị Lê Hiếu Liêm nên chép bài thơ thành 2 bản, đúng theo nguyên tắc hành chánh. Môt bản gởi cho người đẹp, c̣n một bản lưu. Nếu chỉ có một bản gởi đi, không may người đẹp tống vào sọt rác hay quẳng cho thằng em làm tàu thủy thả theo ḍng nước chảy trước hiên nhà trong một chiều Saigon mưa xối xả th́ ôi thôi, kể như tiêu tùng! Mai hậu các nhà nghiên cứu sưu tầm t́m đâu ra bài thơ để cho in vào tuyển tập “1000 bài thơ t́nh hay nhất thế kỷ”.

        Lê Hiếu Liêm nói sẽ chép, không những thành hai mà ba bản. Bản cuối cùng sẽ giao cho tôi đăng trên giai phẩm Xuân HC với lời đề tựa tặng: “Gởi Triệu Thị D. Đại học Luật khoa”.

        Dù mê gái nhưng Lê Hiếu Liêm học giỏi và rất thông minh. Cùng một lúc học ở QGHC, Lê Hiếu Liêm học ở Luật và Văn khoa. V́ là sinh viên liên khoa, liên viện như vậy nên trên tay Lê Hiếu lúc nào cũng đầy ắp sách vở. Học không xuể các cours ở Luật và Văn khoa, Lê Hiếu lợi dụng các giờ học ở QGHC để học tiếp. Trong lớp Đốc sự, Lê Hiếu Liêm ngồi bàn trên tôi. Trong những giờ về Kinh tế, Tài chánh khô khan, tôi ḍm lên bàn trên thấy Lê Hiếu Liêm đang cúi đầu học cours trường Luật. Duy chỉ có giờ giảng Chính trị của Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy là được Lê Hiếu Liêm chú tâm theo dơi, đôi lúc c̣n đặt lên những câu hỏi hóc búa. Lê Hiếu Liêm đă bỏ ra khá nhiều thời giờ học sinh ngữ, nhất là Pháp văn. Tôi nghĩ tay này nhiều tham vọng nhưng cũng nhiều nghị lực và ư chí để thực hiện cho bằng được tham vọng của ḿnh.

                                                    ***

        Năm 1971 đất nước đang trải qua những biến động quan trọng về quân sự và chính trị. Sau khi Henry Kissinger đi đêm ở Bắc Kinh, người Mỹ không c̣n thấy Trung Cộng là một mối đe dọa hay hiểm họa ở Đông Á. Vào đó là sự lớn mạnh của phong trào phản chiến tại Hoa Kỳ, chánh phủ Mỹ đă thay đổi sách lược: Họ đề ra chính sách Việt hóa cuộc chiến. Đây là màn khởi đầu cho cuộc rút quân trong danh dự của quân đội Hoa Kỳ khỏi miền Nam Việt Nam và cuối cùng là phủi tay để miền Nam bị nuốt chủng bởi cộng sản Bắc Việt vào tháng 4 năm 1975.

        Sau khi kết thúc nhiệm kỳ thứ nhất, 4 năm (1967-1971), Tổng Thống Thiệu tái tranh cử. Bởi các luật lệ về bầu cử mà Tổng Thống Thiệu đă cố gắng vận động Quốc Hội thông qua, chẳng có ai hội đủ điều kiện ứng cử. Tổng Thống Thiệu chơi màn độc diễn, mở đầu cho các cuộc đấu tranh chống độc diễn của sinh viên, học sinh và các tôn giáo. Vài ba ngày lại có hội thảo, băi khóa, xuống đường của sinh viên. Ngoài việc chống bầu cử độc diễn, một nhóm sinh viên Saigon c̣n đ̣i chính quyền trả tự do cho lănh tụ sinh viên Huỳnh Tấn Mẫm đang bị giam v́ t́nh nghi hoạt động cho cộng sản (có oan không nhỉ?). Lực lượng bạn dân làm việc rất vất vả và tiêu thụ khá nhiều lựu đạn cay để dẹp biểu t́nh.

        Năm 1971 cũng là năm để lại nhiều đau buồn cho Học viện QGHC với sự ra đi của Giáo sư Nguyễn Văn Bông. Giáo sư bị ám sát ngay ngă tư Cao Thắng và Phan Thanh Giản vào buổi trưa sau khi rời Học viện trên đường về nhà. Giáo sư Bông mất, Gs. Trần Văn Binh, Phó Viện trưởng lên thay với chức vụ Quyền Viện trưởng.

        Trong cái không khí tranh đấu ́ xèo ở Saigon lúc đó, một bữa Nguyễn Ngọc Túy (Đốc sự 18, cựu học sinh PCT) rủ tôi đi thăm anh Nguyễn V. Q. bị thương ở chân và đang nằm điều trị tại Đại học Nông Lâm Súc. Anh Q. là bạn cùng khóa Cao học 5 (Hành Chánh) với anh K, anh lớn của Túy. Anh Q. cũng là bạn học cùng lớp trung học Phan Châu Trinh, Đà Nẵng với anh Lệ, anh ruột của tôi. V́ vậy nghe Túy rủ là tôi đi ngay. Trên đường đi tôi thắc mắc tại sao anh Q. không nằm ở nhà thương mà lại là Đại học Nông Lâm Súc gần trường Văn khoa và Dược khoa? Túy nói sinh viên đi biểu t́nh không may bị thương, không dám vào bệnh viện, sợ các bạn dân tới tó ngay, do đó các sinh viên Y khoa đă thiết lập bệnh viện dă chiến ở trường Nông Lâm Súc để săn sóc gà nhà.

        Tới nơi, tôi thấy anh Q., một chân băng bó trắng toát gát lên thành giường, anh vừa nói vừa cười như chẳng có việc ǵ quan trọng xảy ra:

        Anh ham vui nghe lời người bạn Huỳnh Bá Thành rủ đi coi biểu t́nh, xui xẻo bị bạn dân chơi một quả vào chân.

        Ai chứ Huỳnh Bá Thành th́ tôi biết lúc c̣n học trung học Phan Châu Trinh, Đà Nẵng. Thành quê ở xă Ḥa Long, khu vực gần núi Non Nước (Ngũ Hành Sơn), một vùng nổi tiếng mất an ninh của quận Ḥa Vang, tỉnh Quảng Nam. Thành học trên tôi hai lớp, có năng khiếu về hội họa, vẽ rất đẹp. Mỗi lần trường PCT tổ chức triển lăm, hội chợ cuối năm, những bức tranh của Thành nổi bật hơn cả với những màu sắc và đường nét tân kỳ.

        Vào Saigon Huỳnh Bá Thành làm báo cho tờ Điện Tín của Thượng nghị sĩ Hồng Sơn Đông, Thành chuyên vẽ tranh hí họa, kư tên “họa sĩ Ớt”. Huỳnh Bá Thành cặp kè với Cung Văn Nguyễn Vạn Hồng. Hai anh đồng hương Quảng Nam, kẻ vẽ tranh hí họa, người làm thơ trào phúng châm chọc, đả kích lung tung nhất là về phía chính quyền. Tôi nhớ nhân đám cưới của con gái  Tổng Thống Thiệu và con trai ông Nguyễn Tấn T… Tổng giám đốc “E Con Rồng”, Cung Văn Nguyễn Vạn Hồng làm một bài thơ khá dài tả cái đám cưới “super deluxe” đó, đăng ở trang nhất tờ Điện Tín. Vài ngày sau nghe nói Cung Văn bị du đăng đón đường dần cho một trận tơi bời hoa lá. Có thể Tông Tông nhà ta muốn dằn mặt thi sĩ “thơ chua” Cung Văn hay ông Tổng giám đốc “E Con Rồng”, muốn dạy cho Nguyễn Vạn Hồng một bài học thế nào là lịch sự.

        Sau 30 tháng 4 năm 75, Huỳnh Bá Thành, tức họa sĩ Ớt trở thành trung tá công an, Cung văn Nguyễn Vạn Hồng là cán bộ cao cấp ngành thông tin văn hóa ở thành Hồ. Đọc hồi kư của công tử Hà Đông Hoàng Hải Thủy mới thấy rơ vai tṛ quan trọng của Huỳnh Bá Thành trong vụ án Hồ Con Rùa. Huỳnh Bá Thành được mô tả như một hung thần của văn nghệ sĩ Saigon bị kẹt lại ở thành Hồ sau tháng tư đen. Vừa rồi tôi có đọc “Hồi kư viết trên gác bút” của nhà văn Nguyễn Thuỵ Long, có nhắc đến Huỳnh Bá Thành với bí danh Ba Trung. Ba Trung đă cho người mang tiền t́m gặp Nguyễn Thuỵ Long để giúp đỡ nhà văn đói rách này đang hành nghề sửa xe đạp ven đường ở ngă tư Bảy Hiền. Theo nhà văn Nguyễn Thuỵ Long, Huỳnh Bá Thành là người không đến nỗi tệ, làm được nhiều việc tốt và sống trung thực với lư tưởng của ḿnh. Những năm về sau, Thành làm chủ nhiệm nhật báo công an thành phố.

        Xa Saigon từ năm 1975, năm năm rưởi cải tạo trên rừng núi tỉnh Quảng Nam rồi trốn chạy vượt biển ra nước ngoài, tôi chỉ đọc hết hồi kư của người này đến bút kư của nhà văn khác nên chẳng rơ thực hư như thế nào. Cách đây vài năm, khi đọc báo nghe nói Huỳnh Bá Thành chết đột ngột v́ “tai biến mạch máu năo”. Có người cho rằng cái chết của Thành là kết quả của sự tranh chấp quyền lực giữa hai phe Vơ Văn Kiệt và Mai Chí Thọ.

        Trở lại với giường bệnh của anh Q. Anh Q. đột nhiên ngưng cười đùa mà nghiêm mặt nói với tôi và Túy:

         - Hai cậu thôi về đi, lo học v́ sắp đến kỳ thi rồi và nhất là chớ dại, ham vui như anh.

        Trước khi ra về, tôi nấn ná cố ư t́m thử trong đám sinh viên bị thương nằm ở đây có ông bạn Lê Hiếu Liêm hay không v́ hai bữa nay chẳng thấy lai văng tới trường. Không thấy Lê Hiếu Liêm đâu cả tôi kéo Túy phóng ngay về trường và an tâm bạn tôi đang ‘tụng” (học bài thi) ở một xó góc yên tịnh nào đó.

        Trước ngày bầu cử Tổng Thống độc diễn vài hôm, một buổi sáng nhân viên Học viện QGHC khám phá được một “can” xăng và một mớ bùi nhùi giẻ rách được cất dấu sau lưng kư túc xá sinh viên. Trong giờ học đầu tiên hôm đó, Gs. Viện trưởng Trần Văn Binh vào lớp tôi. Với vẻ mặt nghiêm trang thoáng đượm chút buồn phiền của một người cha, ông nói:

        - Cuộc bầu cử Tổng Thống sắp tới, đô thành Saigon mượn thư viện QGHC chúng ta làm địa điểm đầu phiếu cho quận 10. Vậy mà trong số sinh viên của Học viện có vài ba người âm mưu tổ chức đốt phá thùng phiếu để phản đối bầu cử. Thầy nói cho các em biết rằng, đă vào học ở trường Hành Chánh th́ tỷ như đă là công chức mới một nửa, đến khi tốt ngiệp th́ thành công chức 100%. Cho nên các em không thể làm cái công việc phá hoại đó được… Dẹp bỏ đi!

        Tôi nghĩ nhà trường đă nghi ngờ ai đó rồi nhưng không nắm được bằng chứng nên Thầy Viện trưởng chỉ cảnh cáo chung chung cho sợ mà bỏ đi ư định đốt thùng phiếu.

        Th́nh ĺnh, ông bạn tôi, Lê Hiếu Liêm đứng dậy xin “phát biểu ư kiến”. Cả lớp ai nấy đều quay lại nh́n ông như một quái nhân thời đại. Với giọng Huế sang sảng, Lê Hiếu Liêm nói:

       - Thưa thầy, chúng tôi thi vào học trường Hành Chánh để sau này có cơ hội phục vụ đồng bào, tổ quốc Việt Nam chứ không phải phục vụ cho một cá nhân, lănh tụ nào. Do đó, lănh tụ mà tham nhũng, thối nát, độc tài, quân phiệt th́ chúng tôi vẫn có sứ mạng phải chống đối như thường..

        Gs. Viện trưởng Trần Văn Binh hơi giận nhưng ông vẫn ôn tồn nói:

       - Em ngồi xuống đi để thầy giải thích cho mà nghe. Với kinh nghiệm mấy chục năm làm công chức và đi dạy, thầy cho rằng các em vào đây học như người đi hỏi vợ. Các em muốn làm công chức mới thi vào học trường Hành Chánh giống như em thích con nhỏ kia mới kêu nài Ba Mẹ đi hỏi vợ cho em. Ḿnh muốn cưới cho được con vợ đẹp th́ không thể chống đối ra mặt ông già vợ, dầu trong bụng không có thích ông ta chăng nữa. Thầy lấy thí dụ đơn giản như vậy, chắc em hiểu ư thầy ngay.

        Lê Hiếu Liêm nghe nói chuyện đi hỏi vợ, nghĩ có lư quá hay sao mà sau đó ngồi im re.

        Ngày hôm sau, tôi nghe kể, Giáo sư Binh có gọi Lê Hiếu Liêm lên văn pḥng nói chuyện phải quấy. Ông c̣n viết thư trao đổi với thân phụ Lê Hiếu Liêm, một giáo sư trung học ở Huế.

        Qua cách giải quyết đầy t́nh nghĩa của Giáo sư Binh, Lê Hiếu Liêm vẫn tiếp tục học, tiếp tục lên lớp đều đều như ai.

        Mùa hè năm 1973, Lê Hiếu Liêm cùng với một số sinh viên Phật tử ở Học viện tổ chức một đêm văn nghệ gây quỹ giúp đồng bào ở miền Trung bị băo lụt. Ban tổ chức xin phép Học viện QGHC tổ chức đêm văn nghệ ở đại giảng đường Nguyễn Văn Bông. V́ mục đích cao đẹp của đêm văn nghệ. Ban Giám Đốc trường HC đồng ư ngay nhưng vào giờ phút chót trước khi khai mạc đă đổi ư v́ có nguồn tin báo cho Ban Giám Đốc trường biết rằng, đêm văn nghệ mà phần chủ lực là ban văn nghệ Đại học Vạn Hạnh, sẽ tŕnh bày hầu hết các nhạc phẩm của các nhạc sĩ sinh viên tranh đấu như Trần Long Ẩn, Trương Quốc Khánh, Miên Đức Thắng v. v… Ǵ chứ mà nghe hát “Dậy mà đi, hỡi đồng bào ơi!” với “Nếu là chim…” th́ nhà trường thấy không ổn rồi. Trường HC báo cho quận 10 biết trường đă đổi ư, không cho phép đêm văn nghệ được tổ chức trong khuôn viên trường. Quận 10 Saigon liền phái cảnh sát đến đứng ngăn chận ở cổng Học viện, không cho khán giả vào sân trường. Người đi coi văn nghệ đứng đầy nghẹt một quăng đường Trần Quốc Toản trước trường Hành Chánh.

        Tôi thấy ông bạn tôi, Lê Hiếu Liêm chạy tới chạy lui như gà mắc đẻ, không biết bạn lôi ra ở đâu một cái loa cầm tay cũ rích chạy bằng pin rồi leo lên cái bệ cao của cổng trường, bắt đầu mở máy:

        - A lô, a lô, test, test…

        Cái loa cũ nhưng vẫn c̣n được, Lê Hiếu Liêm lên giọng:

        - Kính thưa đồng bào, v́ lư do nhà trường đổi ư, kêu cảnh sát đến phong tỏa khu vực đại giảng đường nên đêm văn nghệ không thực hiện được. Ban tổ chức xin chân thành cáo lỗi cùng đồng bào.

        Lê Hiếu Liêm c̣n nói thêm ǵ đó, trách móc nhà trường và lên án lực lượng bạn dân đang ngăn chận khán giả. Tôi thấy vài cái chớp nháy, cháy sáng của máy ảnh chụp h́nh, chắc là bạn dân đang thu h́nh Lê Hiếu Liêm. Nh́n Lê Hiếu Liêm đứng trên bậc cao, với cái loa cầm tay và giọng Huế sang sảng hùng hồn tôi liên tưởng tới những lănh tụ sinh viên Huế ngày trước. Tôi nhớ năm 1966, vụ biến động miền Trung, tướng Kỳ với cương vị Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương đă gởi quân nhảy dù, thủy quân lục chiến ra Đà Nẵng, Huế dẹp các vụ tranh đấu đang bùng nổ dữ dội. Một buổi chiều, tôi thấy lănh tụ sinh viên Nguyễn Đắc Xuân, lúc bấy giờ được phong là Tiểu đoàn trưởng sinh viên quyết tử đang đứng trên bậc cao, trước đài phát thanh Đà Nẵng và cũng cái giọng sang sảng hùng hồn, Nguyễn Đắc Xuân kêu gọi đồng bào hăy cùng với sinh viên tranh đấu chống Thiệu Kỳ.

        Với đầu óc non nớt của bọn học sinh chúng tôi thuở đó, các lănh tụ sinh viên tranh đấu như Trần Xuân Kim, Nguyễn Đắc Xuân, Hoàng Phủ Ngọc Tường là những “đấng” ǵ đó rất lớn lao vĩ đại đầy ngưỡng mộ.

        Chính quyền trung ương ở Saigon dẹp yên được vụ biến động miền Trung, tránh cho đất nước t́nh trạng sứ quân. Các “đấng” sợ bị tó nên kẻ th́ bỏ đi tu, người chạy lên núi theo cộng sản. Năm 1968, tết Mậu Thân ở Huế, các “đấng” ở bưng trở về thành phố và quậy hết biết. Dư luận sau này cho rằng Nguyễn Đắc Xuân là một trong những thủ phạm vụ tàn sát tập thể hàng ngàn đồng bào Huế. Tôi thật chẳng ngờ “đấng” lănh tụ sinh viên kiêm thi sĩ khá lăng mạng lại nhúng tay vào máu của biết bao đồng bào vô tội. (Nguyễn Đắc Xuân làm thơ khá hay, nổi tiếng với bài “Để lại cho em” được Phạm Duy phổ nhạc. Tôi thỉnh thoảng được nghe qua đài phát thanh Saigon với tiếng hát của ca sĩ Anh Ngọc).

        Nh́n lại bạn tôi, Lê Hiếu Liêm đang hung hăng con bọ xít, tuyên bố um sùm với đồng bào trước cổng Học viện, tôi chợt nghĩ, ông nội kia đến giờ phút này vẫn c̣n mang chút hơi hám của các “đấng” lănh tụ sinh viên ngày xưa ở Huế. Trong số các viên chức quận 10 đang có mặt tại khuôn viên trường HC, tôi thấy anh Trần Quang Trí (Đốc sự khóa 11) đang là Quận trưởng quận 10, to lớn dềnh dàng, đứng bên góc cây sao cành lá sum sê tỏa rộng, gần chỗ đặt tượng GS Bông. Anh Trần Quang Trí đang cười cười nh́n đồng môn khóa đàn em Lê Hiếu Liêm đang ồn ào thao thao bất tuyệt. Có lẽ anh Trí đang nhớ lại thời sinh viên khá sôi nổi của ḿnh. Lúc học QGHC, anh Trí được bầu làm Chủ Tịch Tổng Hội Sinh Viên Saigon.

        Năm 1974, chuẩn bị ra trường HC, Lê Hiếu Liêm đậu xong cử nhân Luật khoa ngành công pháp và đang ghi danh học tiếp ban cao học. Như vậy bạn tôi đă thực hiện được phần đầu trong “tiến tŕnh thăng tiến sự nghiệp”.

        Như tất cả mọi sinh viên Đốc sự khác, tôi phải lo đi t́m tài liệu và sửa soạn viết luận văn tốt nghiệp. Tôi viết ấm ớ về một đề tài kinh tế “Vai tṛ của Thương cảng Saigon trong bối cảnh kinh tế hậu chiến”. Một bữa tôi hỏi Lê Hiếu Liêm viết về đề tài ǵ cho luận văn tốt nghiệp. Lê Hiếu Liêm nói rằng đó là một đề tài chính trị rất hấp dẫn, với tiêu đề: “Tiến tŕnh tham chiến của Hoa Kỳ vào miền Nam Việt Nam”. Sau này tôi nghe bạn bè nói, lúc khởi đầu, Lê Hiếu Liêm không dùng từ “tham chiến” mà là một từ khác nghe dữ dằn và có tính cách tố cáo, buộc tội.

        Với sự can gián, khuyên răn của bạn hữu, Lê Hiếu Liêm đă thay vào đó từ “tham chiến” nghe xuôi tai hơn.

        Người bảo trợ cho luận văn tốt nghiệp của Lê Hiếu Liêm là GS. Hoàng Xuân Hào. GS đă gạch bỏ và đ̣i hỏi Lê Hiếu Liêm phải sửa đổi khá nhiều nội dung cuốn luận văn.

        Đề tài “Tiến tŕnh tham chiến của Hoa Kỳ vào miền Nam Việt Nam” nghe anh em kể, Lê Hiếu Liêm dựa phần lớn vào tài liệu về “Hồ sơ bạch hóa của “Ngũ Giác Đài” cùng các bài viết của các tay phản chiến Hoa Kỳ đăng trên các tạp chí hàng đầu ở Mỹ, thêm vào đó là các bài phân tích, “b́nh loạn” của mấy ông nhà văn, nhà báo thân tả của tạp chí Tŕnh bày như Thế Nguyên, Trương Bá Cần, Nguyễn Ngọc Lan, Chân Tín, Nguyễn Văn Trung v.v…

        Lê Hiếu Liêm có nghe lời Giáo sư Hoàng Xuân Hào, nhưng chỉ sửa đổi qua loa chút chút, do đó luận văn tốt nghiệp của Lê Hiếu Liêm bị “ngâm tôm”.

        Đến đây th́ ai cũng mường tượng ra được kết quả của nó. Lê Hiếu Liêm bị đánh rớt lúc ra trường. Tháng 10 năm 1974, tôi gặp anh N. (Đốc sự 17), anh của Liêm ở sân trường HC. Ái ngại về việc hỏng tốt nghiệp của Lê Hiếu Liêm, tôi hỏi thăm về ông bạn gàn bướng của em ḿnh, th́ được cho biết rằng Lê Hiếu Liêm đă đi Pháp. Chuyện đi Pháp của Lê Hiếu Liêm được kể như một giai thoại khá hy hữu như sau:

        Trong thời gian học QGHC và Luật khoa, Lê Hiếu Liêm đă t́m được, dày công t́m hiểu nghiên cứu cuốn sách “Vận động thành lập liên minh Đông Nam Á” của Tiến sĩ Trần Minh Tiết (không phải thẩm phán tối cao Pháp Viện Trần Minh Tiết) đang dạy Đại học ở Pháp, viết cuốn sách dày cộm nói về việc cần thiết phải thành lập một liên minh Đông Nam Á tự do và trung lập. Sau khi thấu hiểu được quan điểm của GS. Trần Minh Tiết, Lê Hiếu Liêm viết thư liên lạc và trao đổi quan điểm với ông. Chí lớn gặp nhau, hai tâm hồn đồng điệu, Lê Hiếu Liêm lại đang gặp nạn, hỏng tốt nghiệp và rất có thể vào quân trường Thủ Đức. Với sự giúp đỡ sao đó của GS Tiết, Lê Hiếu Liêm nhà ta đă cao bay xa chạy tận trời Tây, mặc sức vẫy vùng với bao nhiêu dự tính, mơ ước trong đầu.

        Đầu tháng tư năm 1975, “phim” bị đứt nửa chừng, các bạn đồng khóa 19 với tôi ở các địa phương kẻ chạy bộ, người đi xe, đi thuyền lục tục vượt thoát về Saigon sau khi các tỉnh nhà được Tổng Thống Thiệu cho “di tản chiến thuật”. Một buổi sáng, bọn tôi tụ tập ở Bộ Nội Vụ hay xớ rớ trước Bưu Điện Saigon để theo dơi t́nh h́nh chiến sự và “đấu láo” đỡ buồn. Kiểm điểm lại, bọn tôi thấy chỉ có Lê Hiếu Liêm bây giờ là bảnh hơn cả. Tôi nói đùa với một số anh em bạn cùng lớp:

       - Chắc Lê Hiếu Liêm đang ngồi bên bờ sông Seine nh́n mấy em đầm “tóc vàng sợi nhỏ” và ngâm khẽ khẽ bài “mùa thu Paris” của thi sĩ Nguyên Sa.

        Để an ủi cho một tương lai đen đủi u ám đang chờn vờn trước cửa, một anh bạn phán rằng:

       - Thấy vậy chứ không sướng lắm đâu? “Vă” lắm! Thử hỏi Lê Hiếu Liêm t́m đâu ra “Em Luật khoa Bắc kỳ nho nhỏ” để mà “t́nh ta vẫn ở bên hông trường Luật”?

        Cả bọn cười ồ, nghe có chút chút âm ấm, vui vui trong ḷng.

                                                      ***

        Tôi ra tù cải tạo tháng 9 năm 1980, vượt biển đến Hồng Kông tháng 7 năm 1982, đến định cư ở Canada tháng 11 năm 1983. Sau vài tháng ở nước ngoài, tôi t́m cách liên lạc với anh em đồng khóa Đốc sự 19, được biết rằng Lê Hiếu Liêm đă đậu Tiến sĩ công pháp ở Paris, Pháp quốc. Vậy là bạn tôi đang thực hiện dần các học vị đă được vạch ra lúc c̣n ở kư túc xá Học viện QGHC. Duy chỉ có các chức vụ là Lê Hiếu Liêm không thể thực hiện được v́ đất nước đang ở trong tay “tiến sĩ giấy” cỡ Tổng Bí Thư Đỗ Mười, Đỗ Mười Một… Tôi cũng mừng cho bạn và mong bạn sớm lấy nốt văn bằng cao nhất sau chót, Thạc sĩ công pháp.

        Vài năm trở lại đây, nghe nói Lê Hiếu Liêm đă sang Hoa Kỳ sinh sống ở tiểu bang California, thành phố San Jose. Bạn tôi lại làm báo, viết lách nhiều lắm. Với bút hiệu Lư  Khôi Việt và cùng một số cây bút, nhà tư tưởng của Phật giáo, bạn tôi cho ra tập “Đối thoại với Đức Giáo hoàng”. Đọc sơ qua bài viết của Lư Khôi Việt, tôi biết ông bạn năm xưa đang mang một hoài băo to tát, muốn tổ quốc Việt Nam được tự do, an b́nh, thịnh vượng và chịu nhiều ảnh hưởng của Phật giáo như các thời đại đời Lư, đời Trần trong lịch sử dân tộc. Cuốn sách đă và đang gây nhiều tranh luận trong giới truyền thông Việt ngữ ở hải ngoại.

        Tuần rồi, Nguyễn Ngọc Túy ở Houston, Texas gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe, tôi nói vẫn đi cày đều đều nuôi con (lấy vợ trễ nên con c̣n nhỏ), Túy nói mấy năm trước có về Việt Nam gặp các bạn học cũ hồi ở Phan Châu Trinh, Đà Nẵng gởi lời thăm. Trần Ngọc Châu đang là chủ bút tờ Saigon Times, Huỳnh Quư làm bí thư chi bộ đảng của báo Tuổi Trẻ nhắn rằng: Cứ về quê “ăn Tết” đi, đừng ngại chi cả. Tôi nói cám ơn các ông bạn cũ chứ ngại vẫn c̣n ngại và xin tiếp tục hát bài “Xuân này con không về” cho đỡ nhớ nhà. Đợi đến khi nào, Lê Hiếu Liêm, bạn tôi trở thành Tổng Thống nước Việt Nam tự do, thanh b́nh, thịnh vượng, tôi sẽ về quê ăn Tết, thăm tất cả bạn bè các phía bên này, bên kia, cộng sản, quốc gia cho tiện cả mọi bề. (nói đùa thôi ông bạn Lê Hiếu Liêm, đừng có giận tôi nghe).

        Viết bài bút kư này xong, chắc là tôi sẽ quăng cây viết, lâu lắm mới cầm viết trở lại, xuân thu nhị kỳ. Cầu chúc các bạn đồng khóa Đốc sự 19, các bạn bè Phan Châu Trinh ở rải rác khắp nơi mọi sự an lành, nhất là trong tâm hồn, dù đang già cỗi của ḿnh.

        Bút kư này đă được viết hơn mười năm và đăng trên Giai phẩm Xuân của Hội Cựu Sinh Viên QGHC vùng Toronto, Canada.

        Cách đây khoảng ba năm, một lần tôi vào website của Hội Cựu SV/QGHC ở Cali tôi đọc được một bài viết của Tiến sĩ Nguyễn Thanh Liêm tưởng nhớ người bạn đă ra đi, Tiến sĩ Lê Hiếu Liêm.

       Tôi bàng hoàng sửng sốt. Như thế là bạn tôi đă đi thật xa, rời khỏi cái "cỏi tạm" này. Rất bất ngờ và thanh thản.

       Đỗ Phan Xuân

 

 


Copyright @ 2005 quocgiahanhchanh.com
Webmaster@tranbachthu