Trong đạo Phật chúng ta nghe nói đến một số
danh từ thông dụng: Đạo sư, Phật tử; gồm có
tu sĩ xuất gia với đẳng cấp Đại đức, Thượng
tọa, Ḥa thượng..., cư sĩ tại gia, v.v...
Đạo sư là người thầy dẫn đường.
Phật tử là người đi theo sự hướng
dẫn của người thầy để học đạo.
Đạo Phật là đạo giải thoát, giác ngộ.
Ngày nay, giai đoạn sau khi Đức Phật nhập
diệt, chư tăng là những vị tu sĩ, tỳ kheo
nối tiếp sứ mạng của Đức Thế Tôn, dẫn dắt
các Phật tử đi đến mục tiêu giác ngộ. Họ
được gọi chung là "Sư".
Xuất gia hay
tại gia nói chung vẫn là những người thường,
đang cùng hướng đến một mục tiêu chung.
V́ c̣n là
phàm phu cho nên cả hai giới vẫn bị chi phối
và ảnh hưởng bởi những cám dỗ của cơi ta bà,
gồm có tiền tài, danh vọng, địa vị, quyền
lực và ái t́nh. Những thứ này được xem là
một phần trong những bài thi trắc nghiệm khả
năng tu học của chúng sinh. Dựa vào cái ǵ
để thẩm định khả năng của một học sinh để
cho họ học lên cao hơn nữa hay được tốt
nghiệp ra trường? Dựa vào kết quả của các
bài thi nói trên, cộng thêm sự tiến bộ về
giáo lư của Phật tử, họ sẽ tiếp tục đi tới
nếu họ đạt được điểm đậu, bằng không họ sẽ
phải học lại.
Đọc bài viết
"Tiền làm động tâm, tiền sinh bất tịnh"
của Tỳ kheo Thích Chân Tuệ, Canada, chúng ta
nhận thấy vị tu sĩ này diễn tả cái mănh lực
của đồng tiền đối với các vị xuất gia đồng
đạo. Nó khiến cho các người tu hành trở
thành giới buôn bán với mục đích kiếm lời và
chốn tôn nghiêm chùa chiền trở thành cái chợ.
Tác giả đă phê b́nh mạnh mẽ giới tu hành và
ngoài ra, tác giả cũng đă tỏ ra không khoan
nhượng đối với các Phật tử. Tác giả cho là
các Phật tử này là các thủ phạm chính, làm
sa đọa các thầy.
Nói như thế
tác giả không được công bằng cho lắm. Người
đời v́ nghiệp lực mà phải c̣n loay hoay với
cơm áo gạo tiền, vợ chồng con cái, nhà cửa,
công ăn việc làm v.v... không có thời giờ mà
thở nữa, nhưng dẫu sao vẫn giữ cái tâm hướng
thượng; họ muốn lên Thiên đàng hay Niết bàn
sau khi tắt thở chứ họ nào có muốn xuống địa
ngục đâu. Chính v́ thế mà họ mới t́m đến
chùa để chiêm bái Đức Phật, để lễ lạy, để
tụng kinh, để nghe thuyết pháp, để làm công
quả, để giúp đỡ chư tăng và làm Phật sự. Nói
tóm lại, những việc này sẽ trở thành những
thiện nghiệp, hy vọng giúp họ đạt được cuộc
sống tươi đẹp hơn trong kiếp lai sinh. Đi
học đạo để kiếm chút vốn liếng tâm linh nào
dè lại trở thành chủ chốt làm băng hoại nơi
tôn nghiêm và hủ hóa giới tu hành như thế
thật là tội nghiệp cho họ quá. Đi chùa cái
kiểu này không dè lại mang thêm tội.
V́ biết ḿnh
c̣n vô minh cho nên Phật tử đến chùa để được
các vị chân tu dẫn dắt trên con đường học
đạo. Chưa thấy tiến bộ đâu mà chỉ thấy thụt
lùi, rơ là khổ.
Có một lần
tôi nghe một thiền sư nói về một cặp vợ
chồng. Ngài bảo, trên đường đời hai người sẽ
cùng d́u nhau để đi đến bến bờ hạnh phúc, v́
đấy là mục tiêu của hôn nhân. Thế nhưng nếu
không sáng suốt và ư thức, nếu không sẵn
sàng hy sinh và tha thứ cho nhau, nếu không
vị tha mà toàn vị kỷ, th́ kết cục không khéo
sẽ là "hai ta cùng d́u nhau vào địa ngục" mà
kết quả sẽ cứ như là oan gia làm khổ lẫn
nhau dài dài. Quả đúng như lời của một tác
giả Tây phương đă nói liên quan đến hạnh
phúc và hôn nhân: "Hôn nhân là nơi người ta
đến để cho, chứ không phải là nơi người ta
đến để nhận." Lấy vợ lấy chồng mà cứ hăm hở
được thêm cái này cái nọ th́ trước sau ǵ
cũng sẽ trở thành... độc thân thôi!
Thiết nghĩ
chủ đề bài viết "Tiền làm động tâm, tiền
sinh bất tịnh" của Tỳ kheo Thích Chân Tuệ
thật là oan uổng cho..."tiền bạc". Cuộc sống
của chúng sinh trên cơi đời này thập phần
sung sướng nhờ có tiền. Muốn làm cái ǵ cũng
phải có phương tiện là đồng tiền. Nó cần
thiết cho sự trao đổi, giao hoán trong xă
hội. Tự nó chẳng có tội t́nh ǵ. Có đáng
trách chăng là trách con người. Tội lỗi càng
tăng khi học lực càng cao, địa vị xă hội, và
tôn giáo và chức tước càng to. Tội lỗi càng
giảm khi t́nh trạng ngược lại.
Có một phim
ảnh Á đông diễn tả việc một người học tṛ
khi nh́n qua cửa sổ và trông thấy ở ngoài
sân các cành lá lay động, đương sự mới nêu
một thắc mắc với thầy ḿnh là, phải chăng
các cành lá đong đưa qua lại như thế là do
chúng bị gió thổi tác động vào mà ra hay
chính chúng tự đong đưa, ông thầy mới nói
với người học tṛ của ḿnh là, chẳng có gió
nào thổi, chẳng có cành lá nào đong đưa cả,
chỉ có tâm trí của tṛ là động mà thôi.
Người đời có
câu:
Lấy lửa thử vàng
Lấy vàng thử đàn bà
Lấy đàn bà thử đàn ông
Tóm lại, tất cả chỉ là tại cái tâm con người
mà ra, chẳng phải tại đồng tiền.
Lấy kỳ thi
thử học tṛ. Học trên trường đời hay học đạo,
tại gia hay xuất gia, nếu không đủ điểm tất
cả phải học lại hết thôi, không phân biệt ǵ
hết, và như thế là công bằng.
Nên nhớ tại Hoa Kỳ ngày nay, học tṛ là
thành phần chấm điểm thầy cô giáo. Việc làm
của thầy cô có vững chăi hay không là tùy
theo sự thẩm định của học sinh, điểm chấm
chẳng qua chỉ là phản ảnh khả năng, phương
pháp và sự tận tụy về chức nghiệp của thầy
cô trong thời gian đă qua.
Nguyễn Văn Huy
Tiền làm động tâm, tiền sinh bất tịnh
Thích Chân Tuệ
Tu hành trong hoàn cảnh kinh tế thị trường
hiện nay rất khó. Tu trong xă hội Âu Mỹ với
nền kinh tế thực dụng càng khó hơn.
Dịch xây chùa
và phấn đấu làm trú tŕ của các tu sĩ Việt
nam tại các xứ Âu Mỹ đang diễn ra như một
chiến trường. Tiền! Tiền! Tiền! trở thành
tiếng réo gọi át tiếng cầu kinh và niệm chú.
Các thầy đă biến chùa chiền thành các “siêu
thị Phật”. Thầy chưa có chùa th́ lo vận động
chạy đôn chạy đáo mua đất mua nhà xây chùa
dựng tượng. Thầy có chùa rồi th́ có bao
nhiêu là dự án xây dựng để kêu gọi Phật tử
đóng góp.
Đồng tiền đă
làm cho cửa thiền thành chợ trời buôn thần
bán thánh. Không có cách kiếm tiền phàm tục
nào ngoài đời mà không có trong các chùa:
xổ số, lô tô, đại nhạc hội, tiệc ăn uống gây
quỹ, bán đấu giá, kư sổ cúng dường hàng
tháng, mượn vốn không lời … đang trở thành
bệnh dịch biến cửa chùa là nơi tôn nghiêm
thành nhà hàng bán đồ ăn, biến sân chùa
thành sân khấu cho ca sĩ hát hỏng nỉ non uốn
éo, biến Phật đài trang nghiêm thành nơi bán
và kư gởi tượng Phật.
Tất cả những
phương tiện hoằng dương chánh pháp thiêng
liêng của Phật giáo Đại thừa đang biến thành
dịch vụ thương măi.
Cầu siêu:
tiền. Dâng sớ cầu an: tiền. Ma chay, giỗ kỵ:
tiền.
Xuống cấp
thấp nhất là các thầy thu tiền và bỏ tiền
vào túi. H́nh ảnh đọa lạc nhất là có những
thầy chuyên nghiệp lên sân khấu, cầm micro
thay v́ nói pháp th́ thao thao nói lời
thuyết phục vận động xin tiền. Ôi, hồng ân
Tam Bảo, long thần hộ pháp làm sao mà tha
thứ được.
Những Phật tử
mê tín, đầu óc mù mờ u tối đă xem các thầy
chùa như Phật thánh. Họ không hiểu rằng đưa
phương tiện vật chất vào tay nhà tu
là đang
làm thay cho ma quỷ tới phá đường tu thanh
tịnh của quư thầy. Khi đầu óc đă dính mắc lo
nghĩ tới tiền, tới chùa to tượng lớn, tới
thế giới màu mè h́nh tướng th́ vô h́nh chung
nhà tu đă không c̣n an trú trong giới luật.
Đạo Phật Việt
Nam đang đi sai đường trầm trọng v́ đang lâm
vào hai t́nh trạng cực đoan. Số các thầy
sống ở “cơi trên” th́ lo nói toàn những
chuyện cao siều huyền hoặc. Số các thầy đang
đoạ lạc vào tham ái th́ biến đạo Phật thành
mê tín dị đoan để làm phương tiện kiếm tiền.
Thật ra, các
thầy ra ngoài giới luật chỉ là nạn nhân. Thủ
phạm chính là những người mang danh Phật tử
mà không chịu hiểu Phật, đem vật chất làm sa
đọa các thầy.
Xin các thầy
tỉnh táo lại để khỏi trễ đường tu.
Xin các đạo
hữu Phật tử hăy cùng nhau đứng ra xây chùa
dựng tượng. Nhưng tuyệt nhiên xin đừng làm
xả đọa quư thầy bằng cách đưa tiền, chính
là đưa thuốc độc đến cho bậc chân tu.
Đức Phật và
Thánh chúng ngày xưa ngày ngày khất thực,
chỉ cần có miếng ăn đạm bạc ngày một bữa mà
nuôi sống xác thân để thanh tịnh tu hành.
Các thầy ngày nay ăn uống có kẻ hầu người hạ,
bữa chính bữa phụ thật là đă lạc đường quá
xa về xứ Phật.
Đôi điều chân
thật nói ra, xin các thầy và Phật tử hoan hỷ
suy gẫm.
Nguồn: Tiền làm động tâm, tiền sinh
bất tịnh.Tỳ-Khưu Thích Chân Tuệ. Văn pḥng
Phật học Tịnh Quang, Canada. |