Quốc Gia Hành
Chánh    >> Home


THƠ TỨ TUYỆT

     Như tên gọi, Thơ Tứ Tuyệt ( poème de quatre vers, quadrain), là thể thơ bốn câu, tập trung vào một chủ đề, một suy nghĩ, một cảm xúc, nhất là không đổi ý. Đó là một bài thơ NGẮNRẤT RIÊNG, không phải được trích từ một bài thơ dài khác của một tác giả. Thể thơ nầy được làm qua các loại thơ 4, 5, 6, 7, 8 chữ hay lục bát. Chúng ta thấy các Thi Hào, Thi Bá thơ Đường vẫn thường dùng mà các bài Xuân Oán (Lưu Phương Bình), Khuê Oán (Vương Xương Linh), Tĩnh Dạ Tứ (Lý Bạch), Phong Kiều Dạ Bạc (Trương Kế)… là những thí dụ điển hình.
     Các Nhà Thơ Việt Nam, đặc biệt là các cây bút thường xuất hiện trên trang Văn Học Nghệ Thuật cũng có nhiều bài Tứ Tuyệt đặc biệt , diễn tả một cách ngắn gọn, tập trung vào một điều cần nói.
     Trang Văn Học Nghệ Thuật xin giới thiệu vài bài Tứ Tuyệt có nét đặc trưng với thơ của Chế Lan Viên trước, sau đó là của thân hữu và các cây bút quen thân trong QGHC.


HOA THÁNG BA

     Tháng Ba nở trắng hoa xoan
     Sáng ra, mặt đất lan tràn mùi hương
     Không em, anh chẳng qua vườn
     Sợ mùi hương, … sợ mùi hương nhắc mình !

     Chế Lan Viên

RÉT ĐẦU MÙA NHỚ NGƯỜI ĐI PHÍA BỂ

     Cái rét đầu mùa, anh rét xa em
     Đêm dài lạnh chăn chia làm hai nửa
     Một đắp cho em ở vùng sóng bể
     Một đắp cho mình ở phía không em!

     Chế Lan Viên

KHÔNG ĐỀ

     Bài thơ chép vạt áo dài
     Chữ nghiêng trên cánh chim bay ngập ngừng
     Sườn non ta đứng ven rừng
     Định hôn người chợt ngại ngùng lại thôi

     Long Ân (1941-2003)

TRONG QUÁN ĂN ĐẦU 57 BẮC

     Cơn mưa vội vã qua rồi
     Còn xanh mướt một đỉnh đồi cỏ non
     Gởi trên vạt áo vệt son
     Rồi mai đây mãi vẫn còn dấu ta .

     Long Ân (1941-2003) trong Rót Rượu Cho Dòng Sông, Phụ Nữ Việt xuất bản/2003.

BÀI THÁNG SÁU CHO CHỒNG

     Em trang điểm cho đời thèm son phấn
     Anh trăm năm chải tóc, kẻ chân mày
     Men tình ái trao từ đêm nguyệt tận
     Giữa quê người, đầu bạc, vẫn mê say !

     Lan Đàm

CỐ QUẬN

     Quê nhà mù mịt phù vân
     Xót xa thêm-lỡ phong trần như nhau
     Biển đời từ hóa nương dâu
     Hoa Xuân thôi cũng phai màu nhạt hương

     Lan Đàm

BẰNG HỮU

     Giấc trưa, quán vắng giữa trời
     Ly cà phê đắng, thấy đời phù vân
     Trà thơm, phố núi ân cần
     Chia tay, mai đã đầy sân hoa vàng

     Lan Đàm

TRÊN ĐẢO NGÀY CUỐI NĂM

     Đi xuống phố chiều ba mươi
     Phố cao, núi thấp hồn người lênh đênh
     Đi lên xuống cũng một mình
     Núi cao, phố thấp chiều mênh mông buồn

     Lan Đàm (tất cả được trích từ THƠ LAN ĐÀM, Phụ nữ Việt xuất bản 2005)

YÊU

     Yêu là một chút thương đau
     Là men rượu đắng, là sầu mông mênh
     Là lời em hát trữ tình
     Là thơ anh có bóng hình đôi ta

     Nguyễn Ngọc Liên

NHỚ

     Nhớ em, nhớ cả nụ cười
     Nhớ khi em đứng, em ngồi, em đi …
     Nhớ em anh uống cạn ly
     Để quên trong giấc ngủ mê một mình.

     Nguyễn Ngọc Liên (tất cả được trích tư Tập thơ Ngã Lãng Du Thờì, tác giả xuất bản 2004)

NGẪU HỨNG

     Anh
     Từ bên xứ Tampa
     Em
     Ngày đêm ở quê nhà xa xôi
     Dẫu xa nhưng một bầu trời
     Trăng sao vằng vặc chung lời sắt son

     Dương Quân (trích từ Tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, tác giả tái bản 2005)

HÒN PHỤ TỬ (cảm đề)

     Sóng bạc trùng dương, ghềnh đá dựng
     Đây Hòn Phụ Tử - nét kỳ quan
     Nghìn năm sừng sững canh bờ cõi
     Sụ tích lưu truyền sử Nước Nam

     Dương Quân (trích từ Tuyển Tập Thơ QGHC 2005)

BAO VINH (MÙA HẠ THĂM HUẾ)

     Qua phố chợ, ngậm ngùi căn gác cũ
     Người bỏ đi hờ hững lạch sông hồ
     Ta trở lại ngang chân cầu sóng vỗ
     Mà như nghe đồng vọng tiếng cười xưa .

     Cung Trọng Bảo (trích từ Tuyển Tập Thơ QGHC 2005)

THÁNG NĂM

     Với thân sóng vỗ cát bồi
     Với tâm thể mặn chát mùi thời gian
     Mưa nguồn thác đổ về ngàn
     Uổng công xe cát dã tràng nghìn năm

     Nguyên Chi (trích từ Tuyển Tập Thơ QGHC 2005)

TÂM TỊNH

     Tâm đã tịnh, đóa từ bi vừa nở
     Vườn vô ưu trăng vẫn dõi theo người
     Mỗi bước chân xóa mờ thiên cổ lụy
     Trùng dương xưa tĩnh lặng nét môi cười

     Phùng Minh Tiến (trích từ Tuyển Tập Thơ QGHC 2005)

NHÌN LẠI

     Cuối mùa còn một chút mưa rơi
     Hạt nhớ hạt thương, hạt ngậm ngùi
     Mai sau có trầm mình trong nắng
     Vẫn nhớ mưa buồn rớt lẻ loi .

     Trần Kiêu Bạc

ĐÊM KHÔNG

     Không giờ không thấy số không
     Đồng hồ đã vẽ hai vòng mười hai
     Đêm không em để đêm dài
     Không giờ không cả lòng ai đợi chờ !

     Trần Kiêu Bạc

TẠ

     Tạ ơn đời rót máu về tim
     Tạ tình em khóc ướt vai mềm
     Tạ từ đêm thức cho ngày sáng
     Tạ lòng nguyệt quế tỏa hương quen

     Tràn Kiêu Bạc

               XA MẸ

     Cầm theo ve Nhị Thiên Đường
     Dầu còn phân nửa tình thương Mẹ đầy
     Xa quê đếm chuổi ngày dài
     Ve dầu nhỏ xíu giữ hoài bên lưng!

     Trần Kiêu Bạc