Người Xưa
I. Mở
Toàn hẹn gặp Kiều Tiên ở trước cổng nhà thờ Notre Dame vào lúc 10 giờ sáng.
Anh đă lấy chuyến Metro Monpartnas từ sáng sớm, đổi nhiều chuyến ở các trạm
chuyển tiếp khác nhau và hối hả đến ga Centre de Paris cho kịp giờ hẹn.
Trong ḷng anh vẫn c̣n cái háo hức đă làm của thuở t́nh đầu, như ngày nào
anh đă hẹn gặp và đón Kiều Tiên ở đầu ngỏ nhà nàng. Đêm qua anh không ngủ
được, cứ trằn trọc đợi cho trời chóng sáng để gặp lại “người xưa”.
Toàn đă rời bỏ Paris mười lăm năm về trước để về sống với người em ruột ở
Hoa Kỳ sau khi gia đ́nh anh đổ vở. Anh đă bỏ thành phố thơ mộng, bỏ người
thân yêu và lẳng lặng ra đi một ḿnh với chiếc vali nhỏ mà không hề báo cho
ai đưa tiển. Ngày anh ra đi cũng là ngày có nhiều mây mù và khí trời lành
lạnh như sáng hôm nay. Cái lạnh đối với anh lúc đó cảm thấy giá buốc v́ đớn
đau, v́ đơn độc và có lẻ cũng v́ anh chưa quen với khí hậu vùng đất tị nạn
Pháp sau những tháng năm dài đi tù cải tạo rồi sống lây lất ở vùng nhiệt đới
miền Trung phần Việt Nam. Anh thiết nghĩ, anh cũng như trường hợp của bao
nhiêu gia đ́nh người Việt tị nạn khác, họ chỉ là nạn nhân của một cuộc thay
đổi lớn quá bất chợt mà cuộc sống kinh tế và xă hội đưa đẩy gia đ́nh họ đến
sự gảy đổ. Anh kư giấy tờ chấp nhận ly dị và bỏ ra đi bất chợt như một cơn
gió. Và rồi vài năm sau đó, anh đuợc tin Kiều Tiên lấy chồng khác. Nghĩ rằng
“thuyền đă sang sông”, anh cũng làm lại cuộc đời tại Hoa Kỳ cho cuộc đời bớt
cô quạnh và lánh xa những cơn khủng hoảng tinh thần. Thật ra anh cũng thương
và quư Hương, người vợ sau này, nhưng có lẻ anh đả quyết định lấy Hương v́
vâng lời Cha Mẹ và lời khuyên từ các anh chị em nhiều hơn là từ trái tim.
Hương lớn hơn anh hai tuổi, sắc đẹp trung b́nh và đă có một đứa con riêng.
Mấy ngày nay anh trở lại Paris để dự đám cuới con gái đầu ḷng và anh đă
nh́n thấy cuộc sống thật sự của Kiều Tiên. Ḷng anh chợt thót đau quặn thắt,
chùng xuống đến tận cùng. Đám cuới xong, anh mừng cho con đă t́m thấy hạnh
phúc bên người yêu và yên bề gia thất với một người đàn ông Pháp có sự
ngiệp, nhưng anh chợt bồi hồi và xúc động khi gặp lại nguời vợ củ. Muời mấy
năm trời lặng lẻ trôi qua. Anh đinh ninh rằng với sắc đẹp trời cho, Kiều
Tiên đă t́m đuợc nguời chồng lư tưởng như nàng mong muốn. Nhưng nay anh tận
mắt nh́n thấy Kiều Tiên chỉ đang sống tạm bợ với một người đàn ông khá giả
nhưng thô kệch, gương mặt dử dằn và yếu kém về đủ mọi phương diện. Kiều Tiên
h́nh như đọc được điều anh đang nghĩ và nàng đă đề nghị hẹn gặp lại anh ở
một địa điểm nào đó ở Paris trước khi anh trở về xứ Mỹ. Nàng hỏi anh muốn
nàng hướng dẩn đi chơi đâu không? Anh trả lời muốn đến xem “Thằng gù nhà thờ
Đức Bà”. Nàng cuời tươi rạng rở ánh mắt trong sáng có hàng mi dài quyến rủ,
hứa sẻ đưa anh đi xem lại nhiều nơi khác nữa ở thành phố Paris.
II. Thân
Chiếc xe Metro dừng lại ở trạm ga chính. Toàn hối hả chen lách đám đông để
thoát ra khỏi con đường hầm và bước đi những bước vội vă về hướng có nóc
chuông nhà thờ. Đến phía trước cửa nhà thờ Notre Dame de Paris là một khoảng
sân rộng lớn lót toàn gạch đá xanh pave, anh nh́n dáo dác chung quanh t́m
Kiều Tiên nhưng không thấy, chỉ thấy những người du khách tụ năm, tụ ba chụp
h́nh kỷ niệm. Từng đàn chim bồ câu bay đáp trên sân để t́m kiếm những thức
ăn c̣n rơi rớt lại của những khách bộ hành. Anh nh́n theo một con chim bồ
câu vừa vụt bay khỏi bầy mà phía sau bóng chim, xa hơn nữa là h́nh ảnh chiếc
gác chuông nhà thờ cao vun vút. Anh nghĩ thằng gù ở nhà thờ đă leo lên trên
gác chuông cao đó. Nó có cái gù bất hạnh bẩm sinh, nhưng lại có cái hạnh
phúc bất chợt là đă t́m thấy ḷng sung sướng v́ sẳn sàng hy sinh tất cả cho
t́nh yêu, cho dù đó là những lúc khó khăn nguy hiểm nhất. C̣n anh, anh không
tật nguyền, anh đă có t́nh yêu trong tay, nhưng đă không giữ được t́nh yêu
ấy mà đă bất hạnh để mất Kiều Tiên trong khoảng sống c̣n lại của đời ḿnh để
rồi nhiều đêm sau này anh ngậm ngùi thao thức….
Bổng có tiếng của một người đàn bà th́ thầm sau lưng:
- Anh Toàn. Anh chờ Kiều Tiên có lâu không? Em đă đợi anh ở băng ghế đá phía
vườn hoa mà không biết anh đứng ở đây.
- Ồ! Không. Anh cũng mới đến thôi. Không hiểu tại sao anh đă thức dậy thật
sớm mà vẫn không đến sớm được. Cái tánh anh vốn cẩn thận nhưng tật lè phè
vẫn không bỏ….
Kiều Tiên cười. Ánh mắt nàng như chiếc lá khép lại và bờ môi rất tươi để lộ
hàm răng trắng đều. Kiều Tiên c̣n đẹp và mềm mại, thướt tha như một thiếu nữ
trong một bức tranh lụa Việt Nam. Hôm nay Kiều Tiên mặc bộ dress mầu tím
nhạt và mầu hồng, may bằng hai lớp lụa mỏng chồng vào nhau của nhản hiệu Max
Studio mà con gái đă dặn anh mua cho Kiều Tiên mặc trong buổi tiệc cuới.
Gương mặt trái xoan của nàng trắng hồng chứ không xanh tái như hôm truớc v́
Kiều Tiên đả chịu khó đánh thêm chút phấn hồng. Gió mùa thu thổi lùa bay xơa
mái tóc dài của nàng, chiếc khăn choàng cổ, và chiếc váy lụa ngắn bay bám
vào khoảng chân dài…. Kiều Tiên kéo khăn choàng qua cổ và vuốt nhẹ chiếc váy
trên đùi cho khỏi bị gió tung bay rồi mĩm cười, nói:
- Sao anh nh́n em vậy? Em có già lắm không?
- Không. Em c̣n đẹp lắm. Vẫn đẹp như ngày nào và không khác khi xưa mấy….
Rồi Toàn chợt hạ thấp giọng:
- ……Chỉ tiếc là anh đă không giữ được em…….
Kiều Tiên khép nhẹ làn mi…. Người ta nói đàn bà con gái khóc, là nước mắt cá
sấu. Nhưng nàng đả thấy như trái tim đang vụn vở, và những giọt nước mắt tủi
hờn như đă tụ tập tự bao giờ, bất chợt rơi rụng xuống làn mi cong lăn dài
xuống má…. Kiều Tiên chậm nước mắt rồi khẻ nói:
- Có lẻ ḿnh không duyên nợ lâu bền anh ạ. Cái số em là số long đong, có
biết th́ cũng đă muộn màng…..
Toàn bước đến cạnh nàng, ngần ngại, nhưng rồi mạnh dạn nắm lấy bàn tay giá
lạnh của Kiều Tiên. Gió mùa thu lại thổi bay bay những chiếc lá vàng. Lá rơi
bám xuống gót giày, lá bám vào tóc, vào chiếc khăn quàng cổ. Toàn nhẹ gở
chiếc lá vàng khô trên mái tóc người xưa rồi nắm tay sánh bước trên đường đi
vào cổng chính nhà thờ.
Bên trong nhà thờ không có ánh sáng đèn điện. Dọc theo lối đi chỉ có đó đây
những chiếc bàn để nhiều ánh nến đang thấp cháy lung linh truớc những bức
tường h́nh Thiên Chúa hay Đức Mẹ. Toàn đến lấy hai lọ nến, bỏ vài đồng Euro
vào cái thùng thiện nguyện cạnh đó rồi chia cho Kiều Tiên một lọ nến. Cả hai
thay nhau đốt ánh nến và lầm thầm cầu nguyện truớc Thiên Chúa những nguyện
ước của ḿnh. Sau đó cả hai đi dọc tiếp cho trọn một ṿng nhà thờ trong cái
bóng tối với nhiều ánh nến lung linh đó. Cái bóng tối như tạo cho con người
cảm giác sợ hăi, yếu đuối và nhỏ bé cần sự cứu giúp của Ơn Trên. Nhưng bù
lại, chính bóng tối mờ ảo ấy cũng đồng lơa với những mối t́nh vụn dại đang
ngấm ngầm đốt cháy con tim của những kẻ đang rung động v́ t́nh yêu. Kiều
Tiên đă lần hồi ôm cánh tay trái của Toàn bằng cả hai bàn tay của nàng và
dựa đầu vào bắp vai anh như đang mong chờ một sự che chở. Toàn lặng lẻ bước,
nghe thoảng trong bóng tối, ngoài mùi hương hoa của những ngọn nến là mùi
nước hoa Chanel 5 hoang dại tỏa ra từ bờ tóc của Kiều Tiên…..Họ ngây ngất đi
bên nhau cho đến hết con đường dài tối đen nhưng đầy mộng ảo đó cho đến khi
trở lại cánh cửa của ánh sáng bên ngoài.
Thiên đường vụt tắt, Kiều Tiên rụt tay lại, mĩm cười rồi hỏi anh muốn đi ăn
trưa ở đâu? Toàn đáp anh muốn đến khu Quatier Latin, ăn ở những quán ăn b́nh
dân và phổ thông dành cho những sinh viên nghèo mà ngày xưa đă có lần anh
đưa Kiều Tiên đến ăn. Nàng gật đầu ra vẻ hiểu ư và cả hai rảo bước về phía
khu vực đó.
Đi ṿng qua khỏi khu nhà thờ, bước xuyên qua khu vực Ṭa Án, Toàn và Kiều
Tiên lặng bước trên lề một con đường dài, xuyên qua một chiếc cầu có lan can
tường vôi trắng bắc ngang qua một nhánh sông Seine. Đến giữa chiếc cầu, cả
hai ngừng lại, nh́n xuống ḍng nước màu xanh cẩm thạch đang lẳng lặng trôi
mà hai bên bờ sông là hai lối đi nhỏ có trồng những hàng cây cao đang chuyển
màu lá úa. Có cây đă đổi lá sang màu nâu sậm, có cây chuyển lá qua màu vàng
tươi xen lẩn vài chiếc vẫn c̣n màu xanh của lá tươi. Có cây pha trộn nhiều
màu sắc đậm lợt, nâu, đỏ, vàng hổn độn. Và cũng có những nhánh cây đă rủ
sạch trụi lá nhưng chưa kịp trổi mầm. Toàn nh́n ngây ngất khung cảnh, chắc
lưỡi trầm trồ:
- Paris và sông Seine vẫn c̣n đẹp quá phải không Kiều Tiên?
- Dạ. Có lúc em cũng thấy vậy. Nhưng có lúc em cảm thấy chán khung cảnh buồn
tẻ này, cũng như chán cuộc sống chen chúc và đắt đỏ của thành phố Paris.
Toàn nh́n vào mắt Kiều Tiên như ḍ hỏi rồi dè dặt nói:
- Có phải em không mấy vui và không mấy hài ḷng với cuộc sống hiện tại?
Kiều Tiên im lặng. Nàng bắt đầu bước những bước nhẹ nhàng trên những chiếc
lá vàng, gương mặt có vẻ bối rối, hai tay ôm lấy bờ vai, không phải v́ lạnh
mà như để giảm bớt nổi cô đơn rồi nói lảng tránh:
- Cũng vậy thôi anh. Cho qua hết một kiếp người. Bây gị con Yvonne đă lấy
chồng, em cũng yên tâm một phần. Chừng nào con Cecile yên bề gia thất nữa
th́ em mới an tâm và xin hưu trí.
- “Hưu trí” ? , Toàn mĩm cuời nói tiếp, “Em đă là bà cụ đâu mà xin về hưu” ?
- Ừ, bên đây hưu non nhiều lắm anh.
Bất chợt Kiều Tiên quay lại hỏi thẳng anh về hạnh phúc gia đ́nh:
- C̣n anh và Hương như thế nào? Hai người có hạnh phúc không?
Toàn dừng bước, dí dí mủi giày xuống những chiếc lá khô, rồi chàng thật thổ
lộ:
- Cũng b́nh thường, em ạ! Hạnh phúc hay không chỉ ḿnh tự hỏi nội tâm ḿnh
mà thôi. C̣n hạnh phúc gia đ́nh th́ cả hai cũng đă làm tṛn bổn phận và
trách nhiệm làm Cha Mẹ. Có điều lúc sau này Hương trở nên nóng nảy nhiều
hơn. Có lẻ chỉ là triệu chứng b́nh thường của những người sắp đến tuổi năm
muơi.
Kiều Tiên nh́n lên khuôn mặt của Toàn, đọc thấy những băn khoăn và thất vọng
nào đó trên gương mặt và ánh mắt của Toàn, nhưng có lẻ không muốn thố lộ cho
bất cứ một ai. Mái tóc anh đả điểm bạc nhiều muối hơn tiêu v́ những băn
khoăn, dằn vặt nào đó nhưng dấu diếm trong ḷng và che lấp đi giống như
những nhóm tóc nhuộm đen giả tạo của anh vậy. Nàng đă hiểu bản tính anh như
hiểu chính bản thân nàng vậy. Không cần nói, nàng cũng biết Toàn có nhiều
bức xúc ngấm ngầm mà anh không bao giờ muốn tiết lộ. Kiều Tiên biết anh yêu
thương Hương v́ nghĩa hơn t́nh, nhưng chắc chắn là anh sẻ giũ trọn ân t́nh
đó cho đến chết. Bản tính anh là như vậy: Giàu t́nh cảm, hào hoa, nhưng
trọng t́nh nghĩa đối với tất cả mọi người.
Cả hai ăn trưa với nhau trong một quán ăn nhỏ. Họ ăn chút bánh ḿ formage
ngon, kêu vài loại bánh kem trái cây đặc biệt của Pháp, uống chút rượu vang
và nước suối Perier rồi đi ṿng qua khu Center de Pompidou xem triển lăm
tranh. Kiều Tiên biết Toàn thích âm nhạc và nghệ thuật, kể cả tranh và phim
ảnh nên đă đề nghị anh đi đến đây. Kiều Tiên không hiểu mấy về tranh nên đi
theo Toàn và nghe anh say sưa nói về những bức tranh mà anh thấy đẹp. Anh
giải thích cho nàng nghe lịch sử của những bức tranh hoặc những ư tưởng của
họa sĩ đă muốn tŕnh bày trong những cơn tuyệt vọng hoặc trong cơn say đắm
t́nh yêu…..Sau đó Kiều Tiên đưa anh đi ngược lại khu phố Paris, đến khu mua
sắm Au Printemp để anh mua vài thứ quà tặng và kỷ niệm. Toàn chọn mua cho
Hương một chiếc bóp da hiệu Bally như Hương thường ao uớc. Lại mua một chiếc
đồng hồ Thụy Sĩ cho Trung, con trai của Hương, và cũng lấy thêm một lọ nước
hoa Cartier…..Kiều Tiên cuời, sao hôm nay anh sang quá vậy? Toàn cũng cuời,
nói: “Cứ cà credit card trước cái đă rồi tính sau. Vả lại đồng dollar cũng
đang xuống giá quá…..Mua ǵ cũng có lợi”. Nói vậy nhưng Kiều Tiên biết tính
Toàn rộng lắm. Anh không coi đồng tiền là quan trọng. Không biết đó có phải
là v́ tính anh nghệ sĩ hay không, nhưng ngày xưa Toàn thường nói đùa “Thà
một phút huy hoàng rồi chợt tối” hoặc “Ḿnh là người lính mà tính quan”. Có
điều hôm nay Toàn cảm thấy vui và ấm cúng hơn bất cứ lúc nào nên anh không
tiếc một thứ ǵ…..
Dạo phố và mua sắm nhanh v́ Toàn không đắn đo chọn lựa nên cả hai c̣n đủ
thời gian để đi khu Mont Martre và khu phố Tàu Quận 13.
Khu Mont Martre th́ Toàn đă đi vài ngày trước, Toàn chỉ muốn trở lại để xem
các họa sĩ làm việc và bày bán các tác phẩm của họ. Toàn và Kiều Tiên d́u
nhau đi lên những con dốc cao, len lơi vào các lộ nhỏ và đi khám phá các tác
phẩm của các nghệ sĩ nghèo. Toàn chọn mua một bức tranh vẻ một thiếu nữ trẻ
ốm yếu có gương mặt Á Đông, ngồi khỏa thân rụt rè núp sau tấm màn cửa. Gương
mặt và cặp mắt cô ta nửa như e thẹn, nửa như u buồn mà trên tường vôi phía
sau lưng cô ta có treo một lá cờ màu đỏ. Toàn thích ngay tác phẩm này v́ nó
nói lên thân phận của các trẻ vị thành niên bị xô đẩy vào con đường măi dâm
ở các xứ Cộng Sản. Vài người du khách Á Đông khác gần đó ṭ ṃ thấy một
người đàn ông đứng tuổi đi cạnh một người đàn bà trẻ đẹp, (v́ Kiều Tiên nhỏ
hơn Toàn sáu tuổi), lại chọn mua một bức tranh vẻ một cô gái khỏa thân c̣n
rất trẻ. Chắc họ nghĩ ông già nầy sao mà c̣n gân quá. Thích “đào nhí” và
chơi toàn “đồ nhí”, nhưng Toàn mặc kệ, miễn là Toàn hiểu được ư tác giả và
cảm thông được tác phẩm nghệ thuật là được rồi. Kiều Tiên chỉ cười ôm vai áo
của Toàn, có vẻ hảnh diện làm “đào nhí” bên cạnh người t́nh cũ. Toàn hỏi “Em
có thích mua bức tranh nào không”? Kiều Tiên trả lời “Em đă mua từ tuần
trước rồi, hôm nay không mua nữa đâu”. Toàn hỏi “Cho anh xem tranh của em
được không”? Kiều Tiên nói “Dạ được, rồi anh sẽ thấy”. Cả hai lần bước xuống
đồi trong khi ánh chiều tà đang lặng xuống. Mặt trời chợt sụp tối nhanh khi
ánh nắng chiều ẩn núp sau những hàng cây. Vài chiếc xe cũng bắt đầu bật đèn
lên và đèn đường th́ leo lét rọi xuống bờ lề. Toàn nắm bàn tay nhỏ bé của
Kiều Tiên đi lần xuống con đường chính. Anh yêu cầu Kiều Tiên gọi một chiếc
Taxi để đi cho tiện v́ than thở là đă mỏi chân quá rồi, càng đi càng thêm
“lụm cụm”! Kiều Tiên cuời ngoặc nghẻo, ngoắc một chiếc Taxi đang chạy ṿng
ṿng chờ du khách gọi và cả hai trực chỉ đến Quận 13.
Quận 13, nơi nổi tiếng có khu phố và hàng quán của người Việt sao thấy buồn
quá vậy? Nghe nói là khu phố có nhiều nguời Việt Nam nhưng các cửa hàng lớn
nhỏ hầu như là độc quyền bởi nguời Tàu nắm giữ. Quán ăn Á Đông cũng nhiều
nhưng bán xen lẩn các món ăn Pháp và những nguời phục vụ chỉ nói toàn tiếng
Pháp hoặc tiếng Tàu. Có một em bồi bàn là nguời Việt nhưng thưa rằng Ông Chủ
dặn không được nói tiếng Việt. Khu phố cũng tương đối nhỏ nếu so với các khu
phố Việt Nam ở Mỹ. Toàn thấy vài cô người Việt đang liếc mắt nh́n Toàn một
cách ṭ ṃ. Những người đàn bà con gái ở Pháp có cái lăng mạng và t́nh tứ
đặc biệt nào đó. Toàn có cảm tưởng như họ cũng c̣n chấp nhận cái lép vế của
phái nữ truớc những người đàn ông. Và họ cũng c̣n giữ nhiều nữ tính thật là
nồng nàng và lăng mạng. Chẳng hạn như họ có những cái bắt tay rụt rè hoặc ôm
hôn, rồi nở nụ cuời sau khóe mắt, rồi nói chuyện về t́nh dục công khai, rồi
yểu điệu cập tay người t́nh sau những ly rượu vang và những ly cà phê
đắng…..Những h́nh ảnh lăng mạng đó quyến rủ người có nhiều bản tính nghệ sĩ
như Toàn.
Kiều Tiên đưa anh đến nơi nàng làm việc phụ trội. Đó là một tiệm chạp phô
bán đủ thứ hàng lỉnh kỉnh, kể cả vật dụng nhà tắm và bàn cầu. Tiệm này là
của Danh, người chồng mới chưa cuới của nàng. Hắn cũng đă có một đời vợ rồi
mới theo đuổi Kiều Tiên. Vợ hắn đổi ư không chịu kư giấy tờ ly dị và không
chịu chia tài sản sau khi biết hắn đeo đuổi Kiều Tiên. Hắn sợ mất nhiều tiền
của khi chia tài sản nên chưa quyết định dứt khoát. Hắn đă đề nghị cho Kiều
Tiên làm việc từ 3 giờ chiều đến tối và ngũ lại ở một căn gác nhỏ trên lầu
để coi chừng tiệm ban đêm luôn. Vừa lùn, thô kệch, vừa ăn nói thô lổ nhưng
Danh lại thích khoe khoang. Hắn khoe cái gốc Sĩ Quan Đại Úy của hắn, cái tài
giỏi chỉ huy của hắn, cái giàu có của hắn và ngay cả cái tính háu sắc dâm
dục của hắn. Một vài lúc đang nói chuyện, hắn quay lại quát tháo Kiều Tiên
sao chưa làm xong việc hắn giao phó, sao để sổ sách không ngăn nắp? Hắn nói
như chỉ để khoe như ḿnh có quyền hành và thị oai cho người ngoài nể phục.
Kiều Tiên lẳng lặng nói để chốc nữa sẽ làm. Toàn nói chuyện với hắn chỉ ậm ừ
trả lời cho qua chuyện và không muốn trao đổi lư lịch của ḿnh. Toàn chỉ
thầm nghĩ một điều duy nhất, tại sao Kiều Tiên lại chịu được một con người
có vẻ hống hách và hạ cấp như vậy? Nhưng mà hắn có vẻ nể sợ Toàn v́ mỗi khi
hắn khoe tới một vài Ông Tướng hoặc Ông Tá nào sếp củ của hắn th́ Toàn cũng
biết và nói đúng phong phóc các bản tính của mỗi Ông. Hắn há hốc mồm như con
heo và nhăn nhó hỏi sao anh biết? Toàn chỉ cười nói “Tôi quen”. Kể từ đó hắn
không dám “nổ” về các chức vụ cũ của hắn nữa, sợ bị “bể”.
Toàn kiếu từ ra về. Kiều Tiên đưa anh ra đường để đón xe Taxi. Tên Danh c̣n
lom lem theo nghe chuyện. Toàn chỉ nh́n hắn mĩm cười làm hắn “quê” nên bắt
tay chào “Bonne nuite, nghe. Chừng nào qua Mỹ, “moa” gọi rủ “toa” ḿnh đi
Las Vegas chơi bời”. Nói rồi ụt ịt đi trở vô tiệm. Kiều Tiên và Toàn đi dài
theo con đuờng ẩm ướt và thoáng có mùi hôi của thực phẩm Á Đông hắt ra từ
những thùng rác. Đi qua một block đường nữa mới thoáng mát và khang trang
hơn. Toàn ngừng lại nh́n vào mắt Kiều Tiên rồi nói.
- Cảm ơn em đă cho anh một ngày với thật nhiều kỷ niệm. Anh cứ ao ước cho
ngày dài hơn, để anh luôn có được bên em.
Kiều Tiên mĩm cười trêu chọc:
- Anh vẫn c̣n làm cho nhiều đàn bà con gái chết điêu đứng v́ lời nói khéo
của anh. Anh là một nhà văn có khác.
- Không, anh đang nói thật từ ḷng ḿnh, không sáng tác một đoạn văn t́nh
cảm nào. Anh vẫn băn khoăn về em như tự bao nhiêu năm nay. Bây giờ anh sắp
rời Paris mà vẫn c̣n những băn khoăn đó.
- Thôi đừng băn khoăn nữa anh…..Anh băn khoăn cho em chỉ làm em thêm buồn,
hối hận và đau khổ nhiều hơn.
Toàn vuốt vuốt ṿng eo của Kiều Tiên để an ủi nàng. Ánh đèn đường soi rọi
xuống bóng của hai người đang quyến luyến quyện lấy nhau. Rồi Kiều Tiên bật
khóc. Toàn dổ dành, chậm nước mắt cho nàng xong đề nghị:
- Ngày mai anh muốn ḿnh đi ăn cơm tối với nhau trước khi chia tay. Anh sẽ
đến đón em khoảng gị này được không?
- Dạ…..
Một chiếc Taxi từ đâu bổng chạy vụt tới đậu xà vào lề đường. Toàn hôn mái
tóc thơm ngát của người xưa, nói “Good night, em” rồi nhảy thụp vào trong
xe. Chiếc xe chạy vụt đi, mất hút, trong lúc bóng Kiều Tiên vẫn c̣n đứng đó,
dưới ánh đèn đường vàng vọt tỏa những ánh sáng xuống bóng dáng kiêu sa đang
vẩy vẩy tay chào.
Toàn giật ḿnh thức giấc lúc gần 4 giờ 30 sáng. Anh đang nằm trên một chiếc
giường nệm nhỏ củ kỷ mà đôi tay đang ôm một người đàn bà. Người đàn bà đó là
Kiều Tiên ngũ say trong hơi thở nhẹ nhàng. Mùi nước hoa Channel đang tỏa ra
từ hương tóc nàng không che lấp được hương thơm của da thịt đàn bà quyện lấy
khứu giác của anh. Bàn tay anh chợt vuốt nhẹ khoảng da thịt non mềm mại trên
bụng của người yêu và len lén hôn nhẹ lên mái tóc đen dài óng mượt. Kiều
Tiên rên nho nhỏ và mĩm cười quay người lại dúi đầu vào ngực anh.
Toàn nhớ ra, đêm qua anh và Kiều Tiên đă đi ăn tối ở một Restaurant rất nổi
tiếng của Pháp chuyên đặc biệt thịt trừu. Suốt bữa ăn, nàng tỏ vẻ rất vui và
nói chuyện huyên thuyên. Nàng bày tỏ ḷng hối hận v́ đă nghĩ sai lầm khi vừa
bước chân đến Pháp và đă tự hào khi được nhiều người săn đuổi. Sau khi Toàn
bỏ đi, nàng nhận lời lấy một người đàn ông Pháp giàu có nhưng sống trác táng
và có nhiều đam mê t́nh dục. Sau vài tháng, hắn bỏ rơi nàng để chạy theo một
cô gái trẻ đẹp người Thụy Điển. Sau lần hụt hẩng đó, Kiều Tiên gặp một người
đàn ông khác, người Việt Nam cao lớn, khỏe mạnh và có địa vị. Nàng lại đến
sống chung với anh ta. Nhưng sau một thời gian, Kiều Tiên khám phá ra hắn
quá tự phụ với con người hắn, vũ phu với phụ nữ, và hắn lại là một người có
chức vụ trong đảng Cộng Sản Việt Nam tại Pháp. Nàng cảm thấy đă phản bội với
Tổ Quốc và Ông Cha ḿnh nên sau vài lần bị hắn hành hạ, Kiều Tiên bỏ hắn ra
đi. Hắn chạy theo năn nỉ v́ thấy Kiều Tiên c̣n quá đẹp nhưng nàng đă nhất
quyết chia tay. Lần hồi, Kiều Tiên trở nên nghèo túng và gặp nhiều khó khăn.
Theo lời Kiều Tiên, Danh là người đă có một cái ơn lớn đối với mẹ con nàng
v́ hắn đă thanh toán các khoản nợ nần của Yvonne, cũng như đă thu xếp những
rắc rối với pháp luật của hai đứa con gái “nổi loạn” v́ thiếu vắng cuộc sống
gia đ́nh b́nh thường. Dù không yêu nhưng Kiều Tiên vẫn c̣n nhớ cái ơn đó của
Danh nên nhận lời đến ở căn gác lửng trên lầu cửa hàng của hắn…..Càng nghe,
càng lúc Toàn càng xót xa cho cuộc đời gian truân của Kiều Tiên. Anh chỉ
chắc lưỡi chia xẻ những nổi đau đớn của nàng và thỉng thoảng nói “Anh cũng
đă có lỗi v́ quá tự ái mà vội bỏ đi xa”. Sau buổi ăn tối và uống chút rượu
vang đỏ, đôi mắt Kiều Tiên trở nên long lanh, t́nh tư hơn với hàng mi cong
và đôi má ửng hồng. Nàng đă chuếnh choáng hơi men hỏi anh đến ngũ với em đêm
nay được không? Toàn không nói một lời ǵ nhưng d́u nàng đi trở về căn gác
nhỏ. Leo lên hết chiếc cầu thang ọp ẹp, Kiều Tiên đă thở dồn dập, rủ bỏ hết
áo quần và đưa anh đến chiếc giường tre nhỏ để làm t́nh như chưa từng biết
thẹn với anh, như sợ sẽ không c̣n cơ hội đẻ gần gủi anh nữa. Kiều Tiên đă ôm
chắc lấy anh, thích nằm trên người anh như thói quen của nàng ngày nào để
anh ve vuốt tấm lưng thon, và rung động rỏ những giọt ái ân ướt át chạy
xuống người anh…..
Kiều Tiên giật ḿnh thức giấc. Nàng hỏi anh đă mấy giờ rồi, anh có phải trở
về nhà không? Anh cười: “Trời chưa sáng, nhưng anh sẽ ở cạnh bên em cho đến
khi nào em chán và đuổi anh về”. Kiều Tiên liếc đuôi mắt t́nh tứ nói: “Anh
lớn tuổi hơn em mà vẫn c̣n phong độ quá chứ”. Toàn cười x̣a “Em làm chút xíu
nữa anh đứt tim chết mất”. Thật ra, cả hai có cảm giác như khám phá nhiều
điều khác lạ về người khác phái của ḿnh, như vừa làm t́nh một người nào đó
chứ không phải “người xưa”. Cũng giống như phần lớn những người đàn bà ở
Pháp, Toàn nhận thấy Kiều Tiên trở nên nồng nàn và quyến rũ hơn, c̣n thân
h́nh nàng th́ biết chăm sóc nên giữ vẻ đẹp thon gọn như con gái thật đẹp và
hấp dẩn. Riêng Kiều Tiên th́ thấy Toàn c̣n tráng kiện, mạnh khỏe và trở nên
dày dặn kinh nghiệm với đàn bà hơn ngày xưa rất nhiều. Lặn ngụp trong gối
chăn rồi cả hai mới thấy hai thân xác như ḥa đồng và bổng trở nên nuối tiếc
tại sao ḿnh đă không tiếp tục sống lứa đôi trọn kiếp bên nhau? Cả hai nằm
ôm ấp bên nhau rất lâu mà không ai nói với ai một lời nào, chỉ có ánh mắt là
trao đổi những t́nh cảm chứa chan. Ánh mắt Toàn th́ như bao dung, tha thứ,
c̣n ánh mắt Kiều Tiên th́ nữa đắm đuối nữa ngại ngùng. Bổng Kiều Tiên mở lời
thêm một yêu cầu “Anh cho em dành hết thời gian c̣n lại đêm nay để chăm sóc
anh, nghe anh”? Toàn bối rối nhưng gật đầu v́ biết Kiều Tiên đang nghĩ có
thể đây là lần cuối nàng có thể ve vuốt người yêu. Thế rồi Kiều Tiên đưa anh
vào chiếc bồn tắm nhỏ có màn che để cạnh giường ngũ. Nàng mở nước nóng và
tắm gội cho Toàn như một người vợ Nhật phục vụ cho chồng từ mái tóc đến gót
chân. Những gịng nước nóng chảy dài trên thân thể, những ngón tay ve vuốt
ân cần, và những xoa nắn bắp thịt làm thư giản tinh thần, cả hai như ch́m
đắm trong đam mê vụn dại…..Và rồi Kiều Tiên, với cái hiểu biết về t́nh dục
chín mùi của đàn bà sống ở Châu Âu, biết kích thích người đàn ông để làm
t́nh trở lại thêm một lần nữa, mà lần này em như đắm say ngất ngây, run lên
những ngút ngàn hạnh phúc…..
III. Kết
Toàn đứng một ḿnh trong căn pḥng tầng 4 của căn nhà người bà con ở Mont Le
Grande và nh́n ra phía ngoài cửa sổ. Xa xa là h́nh bóng Tour Effeil chỉ c̣n
dáng mờ mờ nhỏ xíu ẩn hiện trong đám sương mù. Ngoài trời lại đang mưa rơi.
Cái mưa bụi dể thương của mùa thu ở Paris mà những cặp t́nh nhân thường mặc
áo tới ngắm, che dù cho nhau đi lẩn trong cơn mưa bụi. Anh đoán chừng phía
trái của Tour Effeil và ở cuối tầm mắy xa xa của anh là Quận 13, nơi mà Kiều
Tiên đang sống buôn thả với cuộc đời hẩm hiu và những cuộc t́nh bất chợt.
Anh cảm thấy thương nhớ em quá Kiều Tiên ơi. Nhưng rồi anh lại cảm thấy thự
thẹn v́ đă không giữ được ḷng thủy chung với Hương. Anh cảm thấy có một
chút ǵ đó ân hận, nhưng chỉ mong là Hương hiểu được ḷng anh vẫn yêu quư
Hương nhưng mà anh chưa thể quên được người t́nh đầu tiên và cũng là người
vợ đă bỏ anh ngày nào v́ những xáo trộn của cuộc đời đổ ập lên những gia
đ́nh người Việt tị nạn. Anh không trách bất cứ một ai, mà chỉ tự trách ḿnh
là đă quá tự ái vội bỏ ra đi, không chịu để cho thời gian làm hàn gắn những
vết rạn nức của cơn khủng hoảng. Có lẻ bây giờ Kiếu Tiên cũng thấy vậy, cũng
tự hỏi ḷng và hối hận v́ nàng đă dại dột không nhận thấy thiên đường trong
tầm tay mà cứ chạy đi t́m ảo vọng xa vời. Bây giờ th́ tất cả đă muộn màng,
con cái cũng đă lớn, ai cũng đă bước thêm một bước nữa, làm sao biết đối xử
cho trọn hết nghĩa t́nh? Có tiếc thương cho nhau chỉ c̣n là biết giữ kín
trong ḷng cho đến chết. Càng đắm đuối t́m đến bên nhau th́ càng gợi lại vết
thương đau ḷng cũ mà thôi. Anh nhó h́nh ảnh Kiều Tiên mặc chiếc dress màu
tím nhạt và đứng vựa trên lan can cầu đợi anh, đưa anh đi dạo chơi Paris, để
rối đắm đuối bên nhau nên viết cho nàng bài thơ “T́nh muộn”:
Em đứng bên cầu,
Áo tím nhạt màu,
Ánh nắng chiều sâu
Anh ở nơi đâu
Bổng tới hôm nào,
Cho ḷng oặn đau
Làm sao,
Biết nói làm sao,
Nổi nhớ dạt dào
T́m nhau,
T́nh đă t́m nhau,
Hiến dâng cho nhau
Em thân trao
Như mảnh lụa đào
Trái cấm ngọt ngào
Ái ân vội trao
Anh lao đao
Tóc rối bạc màu
Ánh mắt u sầu
Giấc mộng ch́m sâu
T́nh đau,
T́nh đă cho nhau,
Măi nhớ hôm nào
Ngàn sau,
Măi đến ngàn sau,
Ḿnh nhớ thương nhau.
Cũng trong khoảng thời gian đó, ở một
căn gác lửng Quận 13. Kiều Tiên ve vuốt nâng niu chiếc ṿng XO đeo trên cổ
của Toàn trao cho một cách trân trọng. Rồi ngồi ngắm bức tranh mà nàng đă
đặt mua ở khu Mont Matre. Bức tranh vẻ một người đàn bà Á Đông xơa tóc nằm
xấp trên chiếc giường tre, gục mặt dưới đôi bàn tay rưng rưng khóc v́ nuối
tiếc và ray rức…..Bức tranh có tên “Nuối Tiếc”. Bây giờ nàng chỉ cầu mong
sao thời gian sẽ xoa dịu những vết thương ḷng vụn vở đó. Cầu cho thời gian
sẽ vun vút trôi đi, hai người rồi sẽ trở nên già sụ, quên sạch hết những
chuyện ḷng năm cũ, v́ trí óc không c̣n nhớ ǵ nữa những kỷ niệm xa xưa.
Thôi, tiếc làm ǵ những định mệnh và duyên số hẩm hiu. Cuộc t́nh nào đă dến
với nàng rồi cũng bay qua và mất hút như những cơn gió thoảng. Anh Toàn oi!
Em chúc cho anh được tiếp tục hạnh phúc trong thiên đường hiện tại bên vợ và
con. C̣n em, Kiều Tiên sẽ tiếp tục đi cho trọn hết cuộc đời của một người
con gái đẹp nhưng số kiếp lở làng…..
T́nh muộn hay t́nh đầu, người mới hay “người xưa”, đều là những kỷ niệm buồn
và những cơn đau oặn thắt nỗi ḷng của những người có một thời dang dở.
Highland, một đêm mưa cuối đông.
Hậu Huỳnh